Thursday, October 30, 2008
Hải sản tươi Phú Quốc
Bánh ống
Trong tâm tưởng tôi vẫn nhớ cái gánh bánh ống của dì ngồi bán lề đường phố chợ những ngày tôi còn thơ ấu. Gian hàng ấy chỉ là một cái gánh, một bên có chiếc nồi đất mà nắp nồi là một miếng gỗ tròn “mọc” hai cái ống bằng trúc tròn đường kính cỡ đồng xu, dài khoảng một gang tay. Bánh được làm từ khoai mì mài vắt ráo nước; gạo vo, rút nước, phơi ráo, xay khô, đâm nhuyễn; dừa rám nạo, bằm; tất cả trộn với đường. Dì vốc nắm bột này trong một bàn tay hơi nắm lại, mấy ngón bàn tay kia vén khéo khều bột lọt gọn vào lòng ống, ở giữa có cái que tre lú lên. Rồi dì đậy nắp lại bằng một đồng xu (hoặc một miếng thiếc) có soi lỗ để ghim vào que tre. Khói bếp củi bay tản mạn quanh cái gánh bánh của dì. Cùng với ngọn khói ấy là hơi nước trong chiếc nồi đất vấn vương một mùi thơm đến khó cầm lòng! Chẳng mấy chốc bánh chín, dì lấy đồng xu ra, kéo nhẹ chiếc que, cả chiếc bánh ra theo, đặt nằm hờ trên tấm lá chuối cầm sẵn ở tay kia. Khẽ bóp tấm lá chuối giữ bánh lại trong lòng bàn tay, tay kia dì kéo đầu dưới chiếc que rời khỏi thân bánh thật nhanh. Thế là chiếc bánh tròn dài, trắng tinh như bông bưởi, nằm bật nổi trên nền lá chuối xanh màu ngọc thạch, gợi thèm. Càng gợi thèm hơn là mùi bánh thoảng thơm phảng phất trong không khí. Cắn nhẹ một miếng, cảm giác chiếc bánh xốp như chiếc bánh bò bông tan dần trên mặt lưỡi, với tôi, trên đời có lẽ chẳng gì ngon hơn!
Ăn bánh ống phải ăn nóng, mới thưởng thức hết hương vị của nó. Đó là cảm giác cái bánh bột gạo có vẻ thô nhám như những sợi dừa nạo nhưng lại mịn màng tan ra trên mặt lưỡi. Mùi thơm của nước cốt dừa beo béo hòa trong vị ngọt không thể thiếu của đường cát trắng từ từ thẩm thấu trong vòm miệng khi nhai. Ăn một cái chưa đã, phải ăn thêm vài ba cái nữa. Giá cả chẳng là bao, vì bánh ống là loại bánh dân dã, phục vụ mọi giai tầng trong xã hội ăn chơi bất kỳ lúc nào. Qua thời gian, chiếc bánh nhỏ xinh ngày xưa ấy nay đã thay hình đổi dạng: có đường kính to gấp đôi, lại có màu xanh lá dứa. Chưa hết, hiện nay người ta còn chấm bánh ống với muối mè để tăng thêm hương vị. Ăn cũng ngon, nhưng ngán vì chiếc bánh quá to và mất đi cái mùi nguyên thủy của nó! Vì thế, những khi có dịp đến Trà Vinh, bạn nên “tranh thủ” tìm cho được mà ăn cho biết cái thứ bánh đặc biệt duy nhất có ở nơi này trên đất nước ta.
Ảnh: La Ngọc Đáng View blog reactions
Wednesday, October 15, 2008
Elip Café
-
Chiều ni đi Elip Café tuốt trên Gò Vấp. Nghe đồn quán ni bữa giờ mà ngại đường xa nên chiều ni mới đi... & đi về hứa hẹn sẽ đến tiếp nữa
Đi thẳng đường Quang Trung, gặp ngã tư Thống Nhất cắt ngang, rẽ phải vào chừng 2 km vừa qua trường đại học Hống Bàng tí xíu là phía cùng bên phải luôn sẽ thấy bảng hiệu của quán.
Chủ quán là cô ca sĩ Thy Dung cùng quê tui mở quán này từ đầu tháng 8 theo thiết kế của kiến trúc sư Võ Trọng Nghĩa người đã nổi tiếng với café Gió & Nước ở Bình Dương.
Quán mát mẻ bởi gió & nước, quán có ba khu:
- Khu hồ nước:- Khu máy lạnh:- Khu gác theo kiểu trà đạo của Nhựt:Quán ni thoáng mát, phục vụ tốt & thức ăn thức uống ngon ( đặc biệt thức ăn & nhất là món cơm tay cầm rất ngon ). Quán có wifi nữa nên bà con có thể tới chit chat, blog bờ liếc... thoả mái hỉ!
Quán biết được vị trí của mình xa trung tâm cho nên giá cả ở đây rất phải chăng, chỉ bằng 1/2 so với khu trung tâm Sài Gòn.
Elip café thoáng đãng & đầy gió mát, khung cảnh mộc nhưng hiện đại về kiến trúc mang lại cho khách cảm giác thoả mái & gần gũi.
Quán rộng nên không bị ồn ào xô bồ... Trốn thoát cái xô bồ giữa Sàigòn bề bộn, Elip với cảnh trí nhẹ nhàng, văng vẳng bên tai tiếng gà gáy của nhà hàng xóm, thấp thoáng những bụi chuối, hàng tre... Ta chợt thấy nhẹ nhõm, thoả mái vô cùng....
Chỉ có phần nhạc là chưa được ổn cho lắm... cái ni có complain chủ quán rồi hehehe
Địa chỉ cho bà con đây:
CAFE ELIP
530/23, Đường Thống Nhất, F/. 16, Q. Gò Vấp, Tp HCM ( số vậy chứ mặt tiền đó )
[ More info: Đi từ Quang Trung lên, chạy thẳng đến gặp ngã tư Thống Nhất cắt ngang, rẽ phải vào chừng 2 km vừa qua trường đại học Hống Bàng tí xíu là phía cùng bên phải luôn sẽ thấy bảng hiệu của quán: Cafe' ELIP ].
View blog reactionsMột Thuở café
- Một thuở em về thơm áo lụaNhớ thương ngày nọ gót sen hồngLá dẫu vàng phai cùng năm thángCòn đây một thuở mắt môi trong...( Thơ Lê Thị Kim )
Một Thuở của hôm nay được xây dựng lại trên khu đất cùa Văn Cao café của ngày xưa... Quán yên tĩnh, nhẹ nhàng & phục vụ tốt.
Quán có kiến trúc không xuất sắc lắm nhưng tui lại thấy hay hay... tui thích cái yên bình của quán qua những bản nhạc xưa lơ xưa lắc... hay những tấm hình của Saigon xưa, của những bài báo, bìa nhạc... từ thập niên 60.
Quán không phải của người trẻ ồn ào mà là của những ai tìm chốn bình yên. Thử đến xem tui nói đúng không bạn nhé!
Hình đây:
Bên ngoài:Cây sa kê ở quán nhiều trái quá chừng...Những chiếc ghế salon bành ngồi êm ái với kiểu dáng chiếc quần Jeans nhìn là lạ:
Một góc khác của quán:Trên lầu:Ban đêm ngồi nhìn xuống hồ rất đẹp:Cái quầy nhìn cũng hay hay... các em phục vụ mặc đồ kiểu hướng đạo sinh nhìn rất cute:
Phòng lạnh với wireless tha hồ cho bạn lướt web:Chiếc xe cũ bên hồ nước:Và có kẻ nhìn chiếc xe tính cách chôm hahaha :Restroom sạch & đẹp... Đi cafe mô tui cũng phải đi coi restroom ra răng hehehe:
Thoáng & có khăn lau tay thật vệ sinh...Một thuở với những ký ức xưa... phục ông chủ quán đã cất công sưu tầm những hình ảnh xa xưa của thập niên 60,70 này... Những ai từng là học sinh của Gia Long, Trưng Vương, Lê Văn Duyệt hay Petrus Ký... chắc hẳn sẽ hạnh phúc biết bao khi thấy những kỷ niệm của một thuở học trò:
Café Một Thuở... Một Thuở Café... đến để tận hưởng cái yên ả giữa Saigon xô bồ, đến để nhìn những ảnh của quá khứ & biết đâu ta lại thấy thấp thoáng trong đó hình ảnh của cha mẹ, họ hàng ta ngày xưa...
Địa chỉ cho bạn:
MỘT THUỞ CAFÉ
209 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, F7,Q3, HCMC
( Nằm dưới Anh Văn Hội Việt Mỹ chút xíu, xéo xéo Sacombank Buiding )