Thursday, August 28, 2008

Thú ngồi quán vỉa hè


Thú ngồi quán vỉa hè

Từ sáng sớm tinh mơ đến quá nửa đêm, đi đến đâu cũng thấy có rất đông người ngồi quán vỉa hè.
Một người bạn từ Hà Nội vào TPHCM lần đầu nhận xét như vậy. Bỗng giựt mình. Ở TP lâu đôi khi không nhận ra nét đặc trưng ấy của TP.


Sáng nay, thứ bảy, thảnh thơi thả bộ một vòng để tận hưởng cái thú ngồi quán vỉa hè mà đã lâu ngỡ như không còn nhớ đến nữa do bị cuốn hút vào cuộc mưu sinh. Còn gì thú vị cho bằng sáng sớm đã có ly cà phê bốc khói với tờ báo trên tay. Miệng nhấm nháp vị ngon của ly cà phê, mắt dõi theo những dòng tin nóng hổi thời sự vừa xảy ra hai mươi bốn giờ qua, tai nghe âm thanh hối hả của bình minh một ngày đang đến. Có người thay cho ly cà phê là món điểm tâm sáng, chẳng hạn một tô hủ tiếu bình dân rắc vài cọng lá hẹ xanh xanh hoặc đơn giản là gói xôi đậu xanh đường cát cơm dừa... Cuộc sống công nghiệp sôi động đã khiến cho ngày càng nhiều người dân TP không có thời gian chuẩn bị cho mình bữa ăn sáng tại nhà.
Ngồi vỉa hè cùng với dăm ba người bạn cũ lại có cái thú vị khác. Kỷ niệm một thời của tuổi mới lớn hiện về với những buổi đón đưa bên hè phố vắng lấm tấm lá me rơi. Chuyện cũ nói hoài không hết. Người này nhắc cho người kia nhớ. Dòng hồi ức cứ thế trào tuôn. Chợt thấy TP giống như người bạn vong niên tâm đầu ý hợp.

Nhà văn Sơn Nam có lần nhận xét những người ngồi vỉa hè đa số là dân lao động.

Từ ngồi quán vỉa hè mà biết bao chuyện nhân tình thế thái rót vào tai nhà văn, tạo nguồn cảm hứng cho ngòi bút. Lâu dần, ngồi quán vỉa hè trở thành một nét văn hóa dễ thương và riêng biệt của TP.

Dẫu biết, với xu thế phát triển của một TP công nghiệp, mai kia quán vỉa hè sẽ không còn nữa, nhưng sao lòng vẫn thấy bùi ngùi.
Lê Đông - bao NLD

View blog reactions

No comments:

Sài gòn của tôi

Jalbum Badge

About this blog

Trả lại em yêu khung trời đại học con đuờng Duy Tân, cây dài bóng mát...


Có khi nào trên đường đời tấp nập
Tui dzô tình dzấp phải ...Bịch Kim Cương


...Chiến tranh cũng có những khoảnh khắc yên lặng đầy chất thơ, nó làm cõi lòng những người lính chiến lắng dịu trong nỗi đau day dứt của sự mất mát, và nó cũng chính là những kỷ niệm sống động còn đọng lại trong ký ức của những người lính trở về sau cuộc chiến. Năm tháng trôi như thác đổ, cuốn cuộc đời con người lao nhanh về cõi hư vô, đôi lúc mỏi mệt, dừng lại một chút nghĩ về quá khứ để suy ngẫm, để đắn đo, để áy náy và cũng để mỉm cười, đó cũng là lúc ta thấy cõi lòng mình lắng dịu.



"Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người..."


Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt
Chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời
Ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực
Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người

Jason vs Bean

Iron Man vs Bruce Lee

´´© Sài Gòn của tôi -- by Lê Minh Chính-- 2008

  © Blogger template Spain by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP