Lại một mùa mưa nữa đang đến trên đất Sài Gòn...!
Bắt đầu là những cơn mưa bất chợt, nhưng không phải là cơn mưa rả rích. Mưa nặng hạt, mưa như trút nước, ...đang nắng bỗng nhiên tối hù và mưa, khiến những ai chủ quan đều ướt sũng vì mưa!
Mưa không phân biệt ngày đêm. Giữa trưa trời mưa, chiều tối lại mưa, có khi đang ngủ: mưa, sấm sét giật mình tỉnh giấc ...
Ở riết trên đất Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng này, nhiều khi quen cả đường đi lối về của mưa! Nhưng có một điều làm tôi cứ thích thú về mưa Sài Gòn, như một nhạc sĩ đã viết "Sài Gòn chợt mưa chợt nắng...". Cái bất ngờ chợt đến, chợt đi không hẹn trước như những giận hờn vu vơ của những người đang yêu...
Lần đầu tiên nhìn thấy mưa Sài Gòn tôi đã thốt lên: "Chao ôi, sao lạ thế kia, cùng một con đường mà bên này nắng, bên kia mưa!". Đứa bạn kề vai trả lời: Ừ, mưa Sài Gòn là như vậy đó nhỏ ơi...! Đúng là lạ thiệt, không lạ sao được nó đã làm tôi thay đổi từ một cô bé không thích mưa lại có những phút ngông cuồng đi trong mưa!
Thế rồi, những cơn mưa Sài Gòn đi vào lòng tôi lúc nào không hay biết, nhất là khi tôi bắt đầu gặp anh, một cơn mưa thoảng, một lần trú chân ... để đến bây giờ mỗi khi nhìn mưa tôi lại nhớ đến người: giờ này anh đang làm gì nhỉ?
Nhưng thôi, nỗi nhớ cũng như những cơn mưa bất ngờ, chợt đến chợt đi. Và anh trong tôi cũng thế! Mưa Sài Gòn cũng thế!
View blog reactions
No comments:
Post a Comment