Friday, August 29, 2008

Anh có yêu Sài Gòn không???


Anh có yêu Sài Gòn không. Anh chả biết. Mười lăm năm, ở Sài Gòn, và là dân Sài Gòn. Năm năm. Anh cũng xa Sài Gòn đủ lâu để mà nhớ. Thường anh ít khi nhớ nhung. Chỉ lâu lâu. Chỉ tình cờ mà nhớ. Hôm nay xem ảnh Sài Gòn mưa, xem Sài Gòn lội. Tự nhiên là nhớ. Nhớ Sài Gòn vào mùa mưa. Trời mưa như trút nước, và dai dẳng. Đường phố toàn nước là nước, mênh mông. Xe cộ thì vẫn đông nghẹt, và dồn cục, nhích từng bước, từng bước một. Xe máy và áo mưa. Mặt nước loang loáng. Và mùi khói xe nghen nghét. Thế mà hàng ngày anh vẫn đi học, đi chơi, đi cà phê, và đi đá bóng. Vì đá bóng mà anh cực ghét trời mưa, mưa làm sao đá bóng. Ý anh là bóng đá đỉnh cao (!). Sân Phú Thọ sau những cơn mưa dài, đầy những vũng nước to nhỏ. Và bùn nhão. Cỏ cây mọc xanh um. Bầu trời thì u ám, tối tăm. Mà anh thì vốn ghét trời tối, vì anh đá bóng mà không đeo kính. Anh xin nói thêm là anh đá hay lắm. Mặc dù không đeo kính.

Quay lại trời mưa. Ghét là ghét thế, nhưng giờ đây khi nhớ về Sài Gòn, anh lại nhớ mưa Sài Gòn. Đường phố bớt bụi bặm hơn, không khí có vẻ trong sạch hơn. Và thật là mát mẻ. Mát lạnh. Nhất là lúc ngồi trong cà phê máy lạnh (!). Nên anh ít vào cà phê máy lạnh. Đơn giản hồi sinh viên, tiền đâu mà ngồi máy lạnh. Chỉ đủ tiền vào quán đèn mờ. Đèn mờ nhưng trong sáng. Mặc dù vẫn đầy các em mắt xanh mỏ đỏ, ăn mặc hở hang. Đi qua đi lại, làm rộn ràng cả con phố nhỏ. Hai ba thằng con trai, ngồi ngay trên vỉa hè, nhâm nhi chuyện trò, lâu lâu tán dăm ba câu với các em tiếp viên, thế là mất toi mấy tiếng đồng hồ. Với chỉ một ly cà phê đá. Hôm nào đau họng thì cho anh một ly Lipton nóng. Đi uống cà phê ở Sài Gòn, anh không quan tâm đến đồ uống. Anh đi là để thưởng thức cái không khí đường phố, cái hỗn đỗn nhưng lại rất thanh bình của cái thành phố này. Tiếng xe chạy, tiếng người nói người cười. Các em gái thỉnh thoảng lại ré lên, và các cậu choai choai cũng cố gắng cười to không kém. Và nhất là chửi rất to. Đâu đó có đám cãi cọ, xa xa có vụ đụng xe. Và ngay quán bên cạnh các yêng hùng mới lớn đang vác ghế vỏ chai choảng nhau tới tấp. Vậy mà anh vẫn thấy thanh thản lạ. Mẹ bảo anh, "đi đêm lắm có ngày gặp ma". Anh toàn đi đêm. Sài Gòn về đêm dịu dàng và sáng rực. Và Sài Gòn sau cơn mưa, thì lại càng lung linh và huyền ảo hơn.

Anh có yêu Sài Gòn không. Anh chả biết. Nhưng chắc một điều là anh yêu âm nhạc. Anh thích nghe nhạc và mê ca hát. Với anh, mỗi một ký ức về Sài Gòn, lại có tên một bài hát, một giai điệu. Đa số là nhạc tiếng Anh. Lạ thế. Còn có cả nhạc Indonesia. Những giai điệu Pop dễ nghe và dễ thuộc. Hồi đấy anh mới mười hai tuổi, và anh có thể hát theo từng lời bài hát. Cả hai mặt chiếc băng cát xét cũ kỹ. Bằng tiếng Indonesia. Anh vẫn còn nhớ cái khu phố nhỏ xíu ấy, và lũ trẻ con. Những con đường đầy cây xanh, Trần Cao Vân, Phùng Khắc Khoan, Mạc Đĩnh Chi. Nhà Thiếu Nhi. Và cả Hồ Con Rùa cách đó chừng mười phút đi bộ.

Michael Jackson. Beat it, Thriller, Bad ... Làm anh nhớ đến ngôi trường cấp ba cổ kính. Cũng đầy cây xanh bóng mát. Nằm ngay góc vòng xoay. Hùng Vương, Nguyễn Văn Cừ, Lý Thái Tổ và Nguyễn Thị Minh Khai. Nguyễn Thị Minh Khai, Xô Viết Nghệ Tĩnh. Có lẽ đây là con đường mà anh đã từng đi qua nhiều lần nhất. Đường to, rộng và dài. Hai hàng cây cổ thụ. Mát mẻ giữa trưa hè. Dĩ nhiên là ở những đoạn có trồng cây. Thế nhưng khi nghe "I'm gonna mis you", anh lại nhớ những hàng me xanh um trên đường những con đường nhỏ. Những trái me lúc lỉu trên cành. Và vương vãi trên mặt đất. Lúc ngon và lúc lại chả ngon. Nhớ những lúc mưa to, trắng xóa đất trời. Những tán lá me như hòa vào những sợi mưa trắng. Mờ mờ, ảo ảo. Chắc là do anh bị cận từ nhỏ. Có lẽ thế.

Các bạn có biết Phill Collins không. Chắc biết. Nhưng có lẽ ít bạn nghe bài "Easy Lover". Nó làm anh nhớ đến khu Cao Thắng. Đường chật người đông. Đầy hàng họ quán xá. Hồi đấy anh vẫn cặm cụi đạp xe đến, chọn bài, chọn băng cát xét, trả tiền. Vài ngày sau là có một băng nhạc quốc tế với độ mười mấy bài hát, một Greatest Hitlist của riêng mình.

Anh có yêu Sài Gòn không. Anh chả biết ... View blog reactions

No comments:

Sài gòn của tôi

Jalbum Badge

About this blog

Trả lại em yêu khung trời đại học con đuờng Duy Tân, cây dài bóng mát...


Có khi nào trên đường đời tấp nập
Tui dzô tình dzấp phải ...Bịch Kim Cương


...Chiến tranh cũng có những khoảnh khắc yên lặng đầy chất thơ, nó làm cõi lòng những người lính chiến lắng dịu trong nỗi đau day dứt của sự mất mát, và nó cũng chính là những kỷ niệm sống động còn đọng lại trong ký ức của những người lính trở về sau cuộc chiến. Năm tháng trôi như thác đổ, cuốn cuộc đời con người lao nhanh về cõi hư vô, đôi lúc mỏi mệt, dừng lại một chút nghĩ về quá khứ để suy ngẫm, để đắn đo, để áy náy và cũng để mỉm cười, đó cũng là lúc ta thấy cõi lòng mình lắng dịu.



"Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người..."


Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt
Chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời
Ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực
Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người

Jason vs Bean

Iron Man vs Bruce Lee

´´© Sài Gòn của tôi -- by Lê Minh Chính-- 2008

  © Blogger template Spain by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP