Wednesday, September 10, 2008

Tản mạn cafe Sài Gòn

Tản mạn cafe Sài Gòn
Đã sống ở SG cũng được 15 năm nay nhưng đến mãi gần đây,khi bắt đầu đi làm-ở cái tuổi không hẳn là chững chạc mà cũng không quá là "con nít",bỗng nhiên cái cảm nhận về cafe cũng khác đi...

Một buổi sáng,vào Cát Đằng lạ lẫm khi thấy hàng loạt notebook,ngồi nhâm nhi cafe,vẻ mặt suy tư tưởng như đang giảu quyết công việc hóa ra là đang game online...chợt cười

Một buổi trưa,ngạc nhiên khi thấy Windows Garden đầy nghẹt chỗ...sở thích ngồi cafe vào lúc trưa sao??

Một buổi tối,đông đúc chật chội đầy tiếng ồn ở Vô Thường!!Ánh mắt anh giữ xe hình như khá khinh khỉnh khi thấy chiếc xe tồi tàn của ai đó,hay vồn vập khi thấy 1 "chú"SH hay Dylan trờ đến!!Nhất thiết phải như vậy sao??

Cũng vào cái buổi sáng tinh mơ ấy,cảm giác nhẹ nhõm khi ngồi cafe lề đường,1 con đường yên tĩnh,ngồi nghe chị tào phớ rao những tiếng rao đều đặn,nhìn mọi người tất bật chuẩn bị cho công việc của mình....nhìn những người lao động trao đổi nói chuyện theo cái cách bình dân,mộc mạc...!!Anh công nhân,người thợ hồ,các bác lớn tuổi ngồi cafe nói về thời sự,chuyện đời...Hay đấy chứ

Có thể mỗi người có 1 công việc,hòan cảnh hay sở thích riêng,nhưng sao vẫn thấy những quán cóc cafe sao quá đỗi thân quen,gần gũi như chính những con người gắn bó với nó,kiếm từng đồng tiền lương thiện ngày qua ngày....Và tôi có cảm tình với nó!!

Cafe lề đường chứ??
View blog reactions

No comments:

Sài gòn của tôi

Jalbum Badge

About this blog

Trả lại em yêu khung trời đại học con đuờng Duy Tân, cây dài bóng mát...


Có khi nào trên đường đời tấp nập
Tui dzô tình dzấp phải ...Bịch Kim Cương


...Chiến tranh cũng có những khoảnh khắc yên lặng đầy chất thơ, nó làm cõi lòng những người lính chiến lắng dịu trong nỗi đau day dứt của sự mất mát, và nó cũng chính là những kỷ niệm sống động còn đọng lại trong ký ức của những người lính trở về sau cuộc chiến. Năm tháng trôi như thác đổ, cuốn cuộc đời con người lao nhanh về cõi hư vô, đôi lúc mỏi mệt, dừng lại một chút nghĩ về quá khứ để suy ngẫm, để đắn đo, để áy náy và cũng để mỉm cười, đó cũng là lúc ta thấy cõi lòng mình lắng dịu.



"Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người..."


Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt
Chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời
Ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực
Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người

Jason vs Bean

Iron Man vs Bruce Lee

´´© Sài Gòn của tôi -- by Lê Minh Chính-- 2008

  © Blogger template Spain by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP